Tiêu Tân Lôi ở bên cạnh thực kinh ngạc nói: "Tôi tưởng anh sẽ nghe điều kiện của nó."

Tống Lăng mỉm cười, khí thế lạnh như băng ở trên người biến mất gần như không còn.

"Nó chỉ muốn dùng quả trứng kia để yêu cầu tôi tha cho nó, nhưng nếu nó không chết trong tay ta lúc này, quả trứng kia vẫn sẽ nở, cao lắm chỉ là chậm mấy ngày mà thôi.

"Thời gian càng chậm, vị trí của trứng lại càng khó xác định, còn không bằng thừa dịp này để nó bộc phát luôn, đến khi đó có thể dễ dàng giải quyết."

Sau khi đơn giản giải thích một chút, Tống Lăng nói với Tiêu Tân Lôi: "Chỉ cần cơ thể mẹ chết đi, ấu trùng sẽ lập tức ấp trứng, trong vòng vài ngày sẽ sinh trưởng trưởng thành, đến khi đó tôi cần cô ở đây và dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra người có khả năng đẻ trứng, bắt lấy nó, vì thế xin cô hãy ở thành phố Tùng Đào thêm một thời gian nữa."

Tiêu Tân Lôi ưỡn lưng mệt mỏi, cô chỉ ước gì được ở lại đây thêm vài ngày mà thôi, về tới thành phố Phù Dung Hà một cái là lại bị Lâm Triết Viễn sắp xếp tới sắp xếp lui hệt như công nhân bốc vác vậy.

Trong khoảng thời gian ấu trùng quái vật kia sẽ chưa thể gây ra chuyện gì, vì thế Tiêu Tân Lôi muốn nhân cơ hội này đi chơi một chút.

Cô quay trở lại phòng nghỉ dành cho khách mà Tống Lăng đã sắp xếp cho mình, thay chiếc váy trắng màu trắng đã chuẩn bị từ sớm, đội mũ vải màu trắng, cầm một cái túi xách tinh xảo, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi.

Thị trấn Cổ Tích nằm sát rìa thành phố Tùng Đào, vốn chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường, nhưng ba năm trước thành phố Tùng Đào bắt đầu phát triển ngành du lịch nên đã cải tạo lại thị trấn.

Bước vào cổng thị trấn Cổ Tích, Tiêu Tân Lôi giống như lạc vào một thế giới khác, kiểu kiến trúc ở nơi này giống như hình vẽ trong truyện cổ tích vậy.

Hai chú ngựa con màu trắng chậm rãi đi lại ở ven đường, không hề sợ hãi người lạ, người lùn để râu xồm xoàm đang cần cù làm việc, thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo công chúa trong truyện cổ tích đang chơi đùa với đám trẻ con.

Phần lớn khách du lịch đều là tình nhân thân mật, và cha mẹ dẫn con tới tham quan, rất ít khi nhìn thấy người đi một mình.

Không khí nơi này làm Tiêu Tân Lôi lập tức thả lỏng.

Mà chiếc váy trắng của Tiêu Tân Lôi cũng là một cảnh sắc của thị trấn Cổ Tích này, rước lấy rất nhiều ánh mắt ghen tỵ của nhóm nữ giới.

Ánh mắt đó không phải vì diện mạo của Tiêu Tân Lôi, mà là vì hiện giờ đã là cuối thu thế mà cô vẫn có thể mặc váy ngắn mùa hè.

Mà Tiêu Tân Lôi đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của bọn họ, cô kiêu ngạo ưỡn ngực, thân là người siêu năng, căn bản không sợ loại rét lạnh này.

Hiện giờ cô chính là người rực rỡ nhất nơi này!

Đột nhiên, Tiêu Tân Lôi nhìn thấy hai bóng dáng không hài hòa trong cảnh sắc này.

Đó là hai người lính bài tây canh giữ trước cửa một căn phòng, hai người binh sĩ này mặc quần áo da hình bài tây, cứng ngắc đứng ở cửa, rất chuyên nghiệp.

Tuy bọn họ đội cái nón rất buồn cười, cũng trang điểm rất đậm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó chính là Lý Đại Trang và Đào Văn.

Gặp mặt hai lần cũng coi như có duyên, Tiêu Tân Lôi có chút do dự, chuẩn bị cảnh báo hai người một chút, nói không chừng có thể giúp bọn họ tránh được kiếp nạn.

"Trùng hợp thật đấy, hai cậu không phải cũng tới thị trấn này du lịch à, sao lại trở thành nhân viên luôn rồi, có phải sài hết tiền rồi nên phải ở lại làm công không?"

Cô chuẩn bị làm quen với hai người này một chút, bằng không trực tiếp chạy tới nói rằng ấn đường bạn đen xì rồi kìa, sắp tới có lẽ sẽ gặp tai họa, nói không chừng sẽ bị coi là kẻ điên rồi đuổi đi.

Lý Đại Trang liếc nhìn Tiêu Tân Lôi một cái, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nói: "Thưa cô, nơi này là phòng chơi bài, muốn vào chơi xin hãy đăng ký."

Hai người này... không nhớ mình sao?

Tiêu Tân Lôi tức giận nghiến răng, cô dám nói mình cũng coi như tươi trẻ xinh đẹp, lúc ở trên xe bus hai người ngồi ở ngay bên cạnh mình, lẽ nào không có chút ấn tượng nào với mình sao?

Khó trách hai người đàn ông lại đi ra ngoài chơi như vậy, thì ra là...

Có điều khi cô kích hoạt khả năng, muốn xem thử trạng thái của hai người, nhưng vừa kích hoạt một cái, Tiêu Tân Lôi đã run run.

Trạng thái của hai người Lý Đại Trang giống như lúc ở trên xe vậy, nhưng hình như bọn họ đang bị thứ gì đó mê hoặc.

Có thể làm Tiêu Tân Lôi khiếp sợ như vậy không phải là hai người bọn họ, mà là khi ánh mắt nhìn thấy những người khác trong thị trấn Cổ Tích.

Nhân viên làm việc, khách du lịch, tất cả những vật sống ở đây đều có một tầng khí đen dày đặc quấn quanh ở trên đầu!

Tất cả bọn họ đều sẽ chết trong một khoảng thời gian ngắn!

Nơi này sắp gặp phải một trận tai họa lớn!

Tiêu Tân Lôi đột nhiên lùi về sau hai bước, giống như vấp phải thứ gì đó, đó là một cái gương.

Tiêu Tân Lôi theo bản năng nhìn chính mình trong gương, phát hiện sắc mặt mình tái nhợt, giống như tràn đầy tử khí vậy.

Hơn nữa, ở sau lưng cô giống như có mụ phù thủy đang giơ những chiếc móng vuốt gầy đến trơ xương!

"Nơi này không phải thị trấn Cổ Tích gì cả, nơi này là Địa Ngục!"

Một luồng hơi lạnh lủi thẳng vào sọ não, Tiêu Tân Lôi không chút do dự xoay người, cô không dám ở nơi này lâu hơn nữa, cô muốn nói cho Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Tùng Đào biết, nơi này rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn!

Tiêu Tân Lôi đã từng phân tích về năng lực của mình, cho dù nhìn thấy tử vong nhưng nếu dùng siêu năng lực tham gia thì cũng có khả năng thay đổi.

Vì thế nếu như có thể đúng lúc làm Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Tùng Đào chú ý thì tình huống có lẽ sẽ được thay đổi...

Nhưng Tiêu Tân Lôi không chú ý thấy lúc cô vội vàng rời đi thì có một người lùn đang quét dọn lộ ra nụ cười quỷ dị với cô.

...

"Mình... đây là đâu vậy."

Tiêu Tân Lôi mở mắt ra, phát hiện những thứ mình nhìn thấy đều đảo ngược... không, là cô bị treo ngược mới đúng!

Cô nhớ mình đang vừa chạy vừa gọi điện thoại cảnh báo Tống Lăng, nhưng còn chưa chạy ra khỏi thị trấn Cổ Tích thì đã mất ý thức.

"Cuối cùng cô cũng tỉnh, các nữ sĩ ra tay hơi nặng, làm cô ngủ suốt một ngày mới tỉnh lại, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi cô."

Một giọng nam vang lên sau lưng Tiêu Tân Lôi, cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhưng không có cách nào thấy được người nói chuyện.

"Tôi không biết gì cả, có thể thả tôi không..."

Tiêu Tân Lôi khóc sướt mướt giãy giụa, nhưng càng giãy thì lại càng làm sợi dây siết chặt hơn, ngón tay cô khẽ chuyển động một chút nhưng xoay vài vòng cũng không có biến hóa gì cả.

"Nữ sĩ, đừng thử dùng siêu năng lực, tình trạng của cô bây giờ không có cách nào sử dụng sức mạnh của mình đâu." Người ở phía sau khuyên nhủ Tiêu Tân Lôi.

Thấy khóc cũng không có tác dụng, siêu năng lực cũng bị khóa, Tiêu Tân Lôi lập tức ngừng khóc, cô sớm đã không phải là cô gái gặp chuyện là khóc như trước kia nữa rồi.

"Mục đích của mày là gì, tính làm gì thị trấn này?"

"Sẽ làm gì thị trấn này sao... thật ra cô hiểu lầm tôi rồi, tôi không làm gì nơi này cả, phá hủy nơi này chỉ có bọn cô thôi, đúng không, nàng thợ săn." Người đàn ông kia im lặng một hồi rồi nói.

"Gạt người!" Tiêu Tân Lôi phỉ nhổ.

"Không quản cô nói thế nào cũng được, cô hãy ở lại đây vài ngày đi, thử nghiệm của tôi đã sắp thành công rồi, tôi sẽ không để cô quấy rối thử nghiệm của tôi, chỉ cần cô không cố thoát đi, tôi sẽ không tổn thương cô, nếu như cô muốn phá rối--- tôi sẽ giết cô!"

0.12119 sec| 2408.516 kb